Wednesday, June 9, 2010

Tâm sự của chàng trai bị sét ái tình

Hai ngày ngồi gần ấy giống như mưa về vùng khô hạn, nắng giữa mùa đông lạnh giá,…Thật may mắn cho mình hôm nay được ngồi cạnh ấy. Từ khi ông bà đẻ ra bố mẹ, bố mẹ đẻ ra mình chưa bao giờ mình vui đến thế - 100%.

Mẹ vẫn bảo mình tin vào số phận, bố bảo mình tin vào lý trí. Ngay bây giờ đây, cả lý trí, cả số phận đã ở trong tay mình. Đó là ấy.

Không biết đằng ấy tin không, lúc nhìn thấy đằng ấy, ngoài trời 370C nhưng trong lòng mình nhiệt độ đến gần 1000C. Mạch máu mình sôi lên, trái tim đập nhanh hơn, có lẽ chỉ có một lý do đơn giản vì trong lòng mình nổi sấm sét - đó là tiếng sét ái tình.

Mình bỗng nhiên ghét vị thần tình yêu, đó là vì cho mình gặp ấy quá muộn.

Mình ghét vị thần nhan sắc đã không cho mình đủ đẹp trai khi ngồi bên ấy.

Mình ghét cả vị thần ánh sáng Apollo đã không cho mình sự dũng cảm để nói lời yêu ấy.

Thế nhưng:

Mình yêu thần tình yêu vì đã cho mình gặp ấy cho dù hơi muộn.

Mình yêu thần nhan sắc cho ấy vẻ đẹp kiêu sa.

Mình thích thần Apollo vì cho mình sự nhút nhát, để thấy háo hức khi nhìn ấy từ xa.

Không biết ấy có như mình không, bây giờ, ngay lúc này thầy đang giảng về tiến công (đang học quân sự mà), thầy đã tiếp thêm cho mình sức mạnh.

Mình muốn giật lấy lá thư của thằng bạn để xe nó đi, để ấy không đọc được nó. Nhưng mình lại không muốn làm thế, mình đã giật được nó, nhưng thôi, kệ chúng nó gửi. Một tuần học quân sự đầu tiên sao mà dài thế, chỉ mong cho nhanh hết để về nghỉ hè. Bước sang tuần thứ hai, kể từ hôm ngồi cạnh ấy, hai ngày - đúng hai ngày, sao qua nhanh thế. Mình cứ nghĩ ra cái ngày, cái ngày mà mọi năm mình đang chơi hè cũng bạn bè và gia đình, giờ đây mình chẳng biết sẽ thế nào nếu một tháng hè mà mình không được gặp ấy. Mình chỉ hi vọng một lần, chỉ một lần Hạnh thấy và hiểu ánh mắt mình.

No comments:

Post a Comment

Bottom Advertising